Showing posts with label BÀI HỌC CUỘC SỐNG. Show all posts
Showing posts with label BÀI HỌC CUỘC SỐNG. Show all posts

Monday, November 2, 2015

Câu chuyện về hai cô bé ngồi cùng bàn không cùng chung đẳng cấp

Câu chuyện về hai cô bé ngồi cùng bàn không cùng chung đẳng cấp

Đợi người cho cá, không bằng tự mình câu cá, giáo dục có lúc chỉ cách nhau một chút thôi nhưng cuộc đời mỗi người đã khác xa nhau rồi. Câu chuyện đáng suy ngẫm sau về hai cô bé ngồi cùng bàn, hai số phận trái ngược nhau nhưng chính cách giáo dục của người mẹ lại khiến cuộc đời của hai em hoàn toàn thay đổi.




Ảnh minh họa


Có hai cô bé ngồi cùng bàn, một bé nhà giàu, và một bé nhà nghèo, hai em có rất nhiều sở thích giống nhau, đặc biệt cả hai đều rất thích ăn kem đậu đỏ. Mỗi lần tan học, hai em đều chạy ngay đến cửa hàng quà vặt trước cổng trường, nhưng lần nào đi ra cũng là cô bé nhà giàu cầm que kem, còn cô bé nhà nghèo lặng lẽ nhìn bên cạnh.

Cô bé nhà nghèo về nhà giận dỗi hỏi người mẹ bán rau ngoài chợ: “Tại sao nhà mình không có tiền? Tại sao mẹ không cho con tiền mua kem?”.

Mẹ không nói gì, chỉ lặng lẽ xuống bếp nấu một nồi chè đậu đỏ, đổ vào túi, rồi buộc một cái que vào, ngày hôm sau đưa cho con gái, tuy hình dạng không giống lắm, nhưng cô bé cảm thấy que kem mẹ làm còn ngon hơn cả kem ngoài tiệm.

Khi con gái vẫn còn thèm hỏi: “Còn nữa không, mẹ?”. Người mẹ nói chỉ làm một cái, muốn ăn nữa thì phải tự làm. Lúc mới đầu cô bé gái có vẻ hậm hực không thích, nhưng vì vẫn còn thèm nên bắt chước mẹ nấu chè đậu đỏ, rồi để vào tủ lạnh đông thành kem.

Một hôm, cô bé nhà giàu khoe được mẹ cho đi học múa, nó hỏi cô bé nhà nghèo có muốn đi không, cô bé nhà nghèo lắc đầu, nhưng không cưỡng lại lời mời của cô bé kia đi đến lớp học múa.

“Đẹp ghê! Ước gì mình được mặc nó nhỉ, nhưng mà… mẹ chắc không có tiền”.

Cô bé buồn thiu quay về nhà: “Mẹ, con muốn học múa!”.

Mẹ trả lời: “Mẹ không có tiền, nhưng con có thể học cách kiếm tiền, sau đó tiết kiệm tiền học múa”.

Sáng ngày hôm sau, cô bé đi theo mẹ ra chợ bán rau, chưa đến buổi rau đã bán sạch, trong khi những hàng rau khác vẫn còn hơn một nửa. Cô bé hỏi mẹ tại sao lại bán nhanh hơn người khác. Mẹ nói không có bí quyết gì, chỉ là mỗi cân rau bán rẻ hơn người khác vài đồng, có lúc lại cho thêm đồ, như mớ hành, cọng sả…Cô bé thông minh lập tức nghĩ mình cũng có thể mở hàng bán kem, chỉ cần bán rẻ hơn trong cửa hàng một chút,thi thoảng khuyến mãi thêm gì đó…

Nhờ gợi ý của mẹ, cô bé về nhà tự nấu chè đậu đỏ rồi tự làm kem, từ đó, cứ vừa tan học là cô lập tức chạy ra chợ, lấy hộp trữ đông từ chỗ của mẹ, rồi lại chạy đến trường, vừa lúc học sinh trung học ra về, cô bé học cách bán hàng của mẹ mỗi que kem bán rẻ đi một ít, có lúc mua một tặng một hoặc cho thêm một chiếc kem bé, cộng thêm việc dùng đậu đỏ nguyên chất, thùng kem của cô bé chẳng mấy chốc đã hết hàng. Còn cô bé nhà giàu vẫn như trước đây, chỉ là người mua hàng.

Sau này, cô bé nhà nghèo cuối cùng cũng tiết kiệm đủ tiền đi học múa cùng bạn, tiền học phí cũng không cần mẹ trả nữa, thậm chí khi lên đại học còn có thể gửi tiền sinh hoạt về cho mẹ. Bởi vì, “việc làm ăn” của cô bé đã từ bán kem đậu đỏ đến bán hàng ven đường, rồi đến nhận thầu việc giặt là trong ký túc xá trường, rồi sau làchủ doanh nghiệp thành công.

Còn cô bạn nhà giàu năm đó, sau khi kết hôn với một công tử nhà giàu khác thì ly hôn, sau vì không muốn đi làm nên sống dựa vào tiền trợ cấp sau ly hôn.

Đợi người cho cá, không bằng tự mình câu cá, giáo dục có lúc chỉ cách nhau một chút thôi nhưng cuộc đời mỗi đứa đã khác xa rồi. Vì vậy, so với việc giúp con giặt đồ, thì hãy dạy con cách tự giặt; so với việc cơm canh tận nơi, hãy dạy con cách nấu ăn; so với việc khiến chúng lúc nào cũng ngửa tay xin tiền, hãy cho con biết mùi vị của sức lao động.



Trên thế giới này không có đứa trẻ lười, chỉ có bố mẹ không hiểu cách buông tay; trên thế giới này không có đứa trẻ hư, chỉ có bố mẹ không biết cách dạy con ngoan.



Một nhà giáo dục nước ngoài từng nói: “Trong những bước đầu đời của trẻ, hãy dạy con những thứ chúng phải dùng cả đời”.

Saturday, October 31, 2015

Câu chuyện cảm động về cô bé 14 tháng tuổi biết đọc

Câu chuyện cảm động về cô bé 14 tháng tuổi biết đọc

Cách đây 17 năm, báo Thanh Niên có bài viết tựa đề Một bé gái mới biết nói đã đọc được chữ cái và các con số viết về Lê Bảo Quyên lúc ấy mới 22 tháng tuổi, cao 0,8 m nhưng có thể đọc hết tất cả biển số xe, ngày tháng trên lịch treo tường và cả những dòng chữ in trên báo.


Câu chuyện cảm động về cô bé 14 tháng tuổi biết đọc
Lê Bảo Quyên vẫn giữ tờ báo Thanh Niên 17 năm trước - Ảnh: B.N.L

Khả năng biết đọc và nhớ các con số rất kỳ lạ của Bảo Quyên được bố mẹ phát hiện khi em mới vừa 14 tháng tuổi, tức là vừa biết nói là em đã đọc ngay những con số in trên cuốn lịch treo tường. 

Quyên tâm sự: tờ báo Thanh Niên ngày ấy được gia đình Quyên cất giữ cẩn thận. Khi Quyên vào cấp 1 em đã đọc đi đọc lại bài báo viết về mình với một niềm tự hào. Trong bài phỏng vấn bằng tiếng Anh của chương trình học bổng của trường Bexhill College, Bảo Quyên đã chia sẻ về “nhân duyên” đã kết nối mình với ngành truyền thông và cho biết: “Chính bài báo đã kết nối em với mọi người qua bao năm tháng”. Bài phỏng vấn này đã giúp Bảo Quyên giành được học bổng ngành truyền thông chương trình dự bị đại học của trường Bexhill College.

Năm 2009, gia đình Quyên chuyển ra Hà Nội. Quyên nhanh chóng hòa nhập với môi trường mới và luôn giữ thành tích học sinh giỏi. Suốt 3 năm học tại trường Hà Nội - Amsterdam, Quyên luôn là học sinh giỏi xuất sắc, cùng nhiều phần thưởng trong các cuộc thi như giải nhất phần thi tài năng Fashion Show, giải khuyến khích môn văn lớp 12 khi đang là học sinh lớp 11. Không chỉ học giỏi, Bảo Quyên còn là gương học sinh năng động như: là cộng tác viên của báo Hoa Học Trò; tham gia tổ chức các sự kiện và trực tiếp điều hành chương trình Korea Festival 2013, hội chợ Hoa Học Trò Garage Sale 2014. Năm 2012, Quyên được Tổ chức sinh viên quốc tế 65 năm (AIESEC) trao giải ba vì những đóng góp, chia sẻ tích cực cho những bệnh nhân chạy thận ở một xóm chạy thận ở Hà Nội.

Cách đây 5 tháng, bố Bảo Quyên đã đột ngột qua đời vì bệnh tật. Bảo Quyên tâm sự: “Nhớ thương ba bao nhiêu, cháu càng cố gắng, nỗ lực bấy nhiêu trong học tập, để không phụ lòng mong mỏi của ba mẹ”. Ước mơ của Bảo Quyên là học tập tốt để sau này trở về VN làm việc trong ngành truyền thông.

Bùi Ngọc Long ThanhNien.Com.Vn

Câu chuyện về hai cô bé ngồi cùng bàn không cùng chung đẳng cấp

Câu chuyện về hai cô bé ngồi cùng bàn không cùng chung đẳng cấp

Đợi người cho cá, không bằng tự mình câu cá, giáo dục có lúc chỉ cách nhau một chút thôi nhưng cuộc đời mỗi người đã khác xa nhau rồi. Câu chuyện đáng suy ngẫm sau về hai cô bé ngồi cùng bàn, hai số phận trái ngược nhau nhưng chính cách giáo dục của người mẹ lại khiến cuộc đời của hai em hoàn toàn thay đổi.


Câu chuyện về hai cô bé ngồi cùng bàn không cùng chung đẳng cấp
Ảnh minh họa
Có hai cô bé ngồi cùng bàn, một bé nhà giàu, và một bé nhà nghèo, hai em có rất nhiều sở thích giống nhau, đặc biệt cả hai đều rất thích ăn kem đậu đỏ. Mỗi lần tan học, hai em đều chạy ngay đến cửa hàng quà vặt trước cổng trường, nhưng lần nào đi ra cũng là cô bé nhà giàu cầm que kem, còn cô bé nhà nghèo lặng lẽ nhìn bên cạnh.

Cô bé nhà nghèo về nhà giận dỗi hỏi người mẹ bán rau ngoài chợ: “Tại sao nhà mình không có tiền? Tại sao mẹ không cho con tiền mua kem?”.

Mẹ không nói gì, chỉ lặng lẽ xuống bếp nấu một nồi chè đậu đỏ, đổ vào túi, rồi buộc một cái que vào, ngày hôm sau đưa cho con gái, tuy hình dạng không giống lắm, nhưng cô bé cảm thấy que kem mẹ làm còn ngon hơn cả kem ngoài tiệm.

Khi con gái vẫn còn thèm hỏi: “Còn nữa không, mẹ?”. Người mẹ nói chỉ làm một cái, muốn ăn nữa thì phải tự làm. Lúc mới đầu cô bé gái có vẻ hậm hực không thích, nhưng vì vẫn còn thèm nên bắt chước mẹ nấu chè đậu đỏ, rồi để vào tủ lạnh đông thành kem.

Một hôm, cô bé nhà giàu khoe được mẹ cho đi học múa, nó hỏi cô bé nhà nghèo có muốn đi không, cô bé nhà nghèo lắc đầu, nhưng không cưỡng lại lời mời của cô bé kia đi đến lớp học múa.

“Đẹp ghê! Ước gì mình được mặc nó nhỉ, nhưng mà… mẹ chắc không có tiền”.

Cô bé buồn thiu quay về nhà: “Mẹ, con muốn học múa!”.

Mẹ trả lời: “Mẹ không có tiền, nhưng con có thể học cách kiếm tiền, sau đó tiết kiệm tiền học múa”.

Sáng ngày hôm sau, cô bé đi theo mẹ ra chợ bán rau, chưa đến buổi rau đã bán sạch, trong khi những hàng rau khác vẫn còn hơn một nửa. Cô bé hỏi mẹ tại sao lại bán nhanh hơn người khác. Mẹ nói không có bí quyết gì, chỉ là mỗi cân rau bán rẻ hơn người khác vài đồng, có lúc lại cho thêm đồ, như mớ hành, cọng sả…Cô bé thông minh lập tức nghĩ mình cũng có thể mở hàng bán kem, chỉ cần bán rẻ hơn trong cửa hàng một chút,thi thoảng khuyến mãi thêm gì đó…

Nhờ gợi ý của mẹ, cô bé về nhà tự nấu chè đậu đỏ rồi tự làm kem, từ đó, cứ vừa tan học là cô lập tức chạy ra chợ, lấy hộp trữ đông từ chỗ của mẹ, rồi lại chạy đến trường, vừa lúc học sinh trung học ra về, cô bé học cách bán hàng của mẹ mỗi que kem bán rẻ đi một ít, có lúc mua một tặng một hoặc cho thêm một chiếc kem bé, cộng thêm việc dùng đậu đỏ nguyên chất, thùng kem của cô bé chẳng mấy chốc đã hết hàng. Còn cô bé nhà giàu vẫn như trước đây, chỉ là người mua hàng.

Sau này, cô bé nhà nghèo cuối cùng cũng tiết kiệm đủ tiền đi học múa cùng bạn, tiền học phí cũng không cần mẹ trả nữa, thậm chí khi lên đại học còn có thể gửi tiền sinh hoạt về cho mẹ. Bởi vì, “việc làm ăn” của cô bé đã từ bán kem đậu đỏ đến bán hàng ven đường, rồi đến nhận thầu việc giặt là trong ký túc xá trường, rồi sau làchủ doanh nghiệp thành công.

Còn cô bạn nhà giàu năm đó, sau khi kết hôn với một công tử nhà giàu khác thì ly hôn, sau vì không muốn đi làm nên sống dựa vào tiền trợ cấp sau ly hôn.

Đợi người cho cá, không bằng tự mình câu cá, giáo dục có lúc chỉ cách nhau một chút thôi nhưng cuộc đời mỗi đứa đã khác xa rồi. Vì vậy, so với việc giúp con giặt đồ, thì hãy dạy con cách tự giặt; so với việc cơm canh tận nơi, hãy dạy con cách nấu ăn; so với việc khiến chúng lúc nào cũng ngửa tay xin tiền, hãy cho con biết mùi vị của sức lao động.


Trên thế giới này không có đứa trẻ lười, chỉ có bố mẹ không hiểu cách buông tay; trên thế giới này không có đứa trẻ hư, chỉ có bố mẹ không biết cách dạy con ngoan.


Một nhà giáo dục nước ngoài từng nói: “Trong những bước đầu đời của trẻ, hãy dạy con những thứ chúng phải dùng cả đời”.

Tuesday, October 14, 2014

chuyện ít biết ở VCCorp

chuyện ít biết ở VCCorp


Anh em kỹ thuật vẫn hay xì xào, ở VCCorp có 2 thằng béo chuyên đè đầu cưỡi cổ nhân viên bằng những lời hứa hão. Anh em kỹ thuật cắm đầu cắm cổ cày bừa ngày đêm, “ngóc đầu lên không nổi”, thành quả thì để bọn béo nó hưởng mất. Thế nên, anh em phòng Công nghệ hạ tầng, VCCloud nói riêng, các phòng, ban kỹ thuật khác nói chung thi nhau qua mặt sếp kiếm thêm dự án riêng để nuôi vợ, nuôi con.


Điều tâm đắc của Vương Vũ Thắng, Nguyễn Thế Tân: Cây gậy và củ cà rốt

Không kể chi xa, mới gần đây nhóm Dương Mạnh Tuấn móc ngoặc với CMC khi làm dự án chạy AdWords, đưa công nghệ Cloud của VCCorp đem bán ra ngoài chia chác nhau, nghe loáng thoáng kiếm đâu cũng vài chục nghìn USD, chưa kể được chia hoa hồng sau đó. Đấy là chưa kể những phi vụ như kq888 kiếm vài trăm triệu bỏ túi thì là chuyện hàng ngày ở huyện.

Còn Nguyễn Hoàng Long mới đáng sợ, cậu ta nhặt đâu đấy cái code của dịch vụ đầu số 8x01 rồi sang nhượng cho ông chú Trần Tuấn Dũng (chủ công ty Công ty Thiên Ngân, Thiên Hà), không biết ông này làm ăn ra sao, có vẻ cạnh tranh không nổi nên làm liều, dính vào vụ gửi tin nhắn lừa đảo kiếm tiền tỷ, bị rồi bị công an rờ gáy. May là chạy thoát, để lại ông em Trần Ngọc Hùng đỡ đạn. Long đang tư vấn cho ông chú đang lẩn trốn cách qua mặt C50 như dùng whatapp, viber, xóa log yahoo! Chat, Long cũng trực tiếp giúp ông Dũng xóa các dấu vết trên mạng, chuyển đổi tên miền… Vụ này mà bị C50 rờ gáy thì khổ thân đấy chú Long ạ.

Tang vật vụ án: Công nghệ 8x01 của VCCorp đã được khai thác triệt để

Những chuyện này không phải ít người biết cộng với việc đấu đá nội bộ giữa các phòng khiến tình hình đang vô cùng rối rắm dù cố duy trì vẻ ngoài rất hoành. Hai thằng béo cũng biết nhưng dù bằng mặt không bằng lòng, hay làm khó dễ những cũng ậm ừ cho qua…



Liệu những hạt đậu thần của khối TMĐT có ngăn được tình hình nội bộ bung bét, chỉ còn chờ 1 giọt nước sẽ tràn ly?